Mình đến tình nhau rất thảnh thơi
Như đôi cá nhỏ lãng quên đời
Em từ thác lệ lao mình xuống
Anh ngược giòng oan bỏ cuộc chơi
Tình cờ không hẹn mà ta gặp
Thấy ở lòng nhau chút biển trời
Thấy nhạc đầy hồn vui réo rắt
Thơ như triều sóng giục sông trôi
Những lần say khướt quên còn mất
Đã cạn cùng nhau những chén mời
Hé mở niềm riêng phơi sự thật
Đôi bờ xao xuyến nước đầy vơi
Anh thừa ân oán thừa đơn độc
Em cũng bây giờ, rất lẻ loi
Một kẻ tóc xanh,người bạc tóc
Cùng nhau san sẻ chuyện buồn vui
Mình đến tình nhau rất thảnh thơi
Như đôi cá nhỏ lãng quên đời
Em từ cô quạnh tìm hơi ấm
Anh ngược giòng đau góp nụ cười
Mây lặng thinh sau phút bán trời
Anh và bóng núi buồn khôn nguôi
Đường còn xa lắc,đường thiên lý
Đừng vội buông tay ,nghĩ lại coi
Đâu thể nghe theo lời phiến diện
Ai người thánh thiện,gương nào soi ?
Ngăn sông cấm chợ,người bươi chuyện
Có đúng không em,để phụ người ?
Lỡ hứa một lời dao chém đá
Rằng khôn rằng dại cũng là thôi
Khi không trở mặt thành xa lạ
Đủ khiến cho cây cỏ ngậm ngùi
Anh buồn,buồn lắm em yêu ạ !
Lòng cũng mưa Ngâu lặng lẽ rơi
Chợt thấy chập chờn dăm bóng quạ
Giao bôi vừa cạn đã ly bôi ?
Mình đến tình nhau rất thảnh thơi
Như đôi cá nhỏ lãng quên đời
Em từ câm lặng,sầu lên tiếng
Anh ngược giòng Bi,vá ngậm ngùi
Anh nghĩ,nghĩ hoài chưa cạn nhẽ
Vì đâu em đổi dạ,thay lời
Hỡi ơi,dâu bể còn dâu bể
Trữ lượng từ tâm biến thái rồi
Thì ra em cũng buồn thê thảm
Chẳng thể thanh minh,khó vãn hồi
Bên hiếu,bên tình trăm hướng đạn
Em đành kẹt giữa những làn vôi
Rừng phong sớm ngả mầu Thu điếu
Lá trúc buồn hiu rụng tả tơi
Anh hiểu đôi điều không thể hiểu
Về em, về nghịch lý trong đời
Trung thu nguyệt lắng trên giòng lạnh
Từng mảnh hồn anh lãng đãng trôi
Sương muối giăng chi thêm nỗi quạnh
Âm thầm anh ngắm nỗi buồn tươi
Mình đến tình nhau rất thảnh thơi
Như đôi cá nhỏ lãng quên đời
Em từ thác nản tìm thanh thản
Anh ngược giòng sầu lạnh lẽo soi
Thức dậy Tình Em từng bước ngắn
Níu vai kỷ niệm,nhắc xa xôi
Như em còn chứa nhiều cay đắng
Anh vẫn bền gan níu chẳng thôi
Em hẹn,em van như khất nợ
Nghe trong lá gió tiếng mưa cười
Lại mong còn lúc nghe sông thở
Ở những ngày sau lấp lánh trôi
Anh sẽ chờ em,chờ mãn kiếp
Nói gì đi nữa cũng thừa thôi
Đừng nha,thương nhớ thành...thương tiếc
Ở cuối giòng trăng lúc ngó lui
Mình đến tình nhau rất thảnh thơi
Như đôi cá nhỏ lãng quên đời
Em từ thác nhớ tìm giao cảm
Anh ngược giòng thương gặp lại người
May em chợt tỉnh cơn mông muội
Về cái ngoài ta,cái nhỏ nhoi
Chợt thấy Tình Yêu tha thiết gọi
Chợt thương mình và cũng thương người
Hôm qua đôi cá vượt trùng khơi
Vượt nỗi băn khoăn khó mấy mươi
Bỏ lại đằng sau cơn sóng nghiệt
Bỏ rừng nghi ngại,núi đơn côi
Mặc vào kỷ niệm thơm mầu nhớ
Thơm cánh hoàng hoa lấp lánh vui
Nhạc vắt ngang đời cơn bão lửa
Nghe lừng giai điệu,hồn chơi vơi
Em hát giọng thầm rung nguyệt bạch
Đàn khuya thổn thức gọi sao rơi
Cho anh từng phút sôi tâm mạch
Thấy biển hân hoan ở cuối đời
Hát nữa đi em lời sấm động
Môi tham thảng thốt uống từng lời
Em như chậm lớn,chưa từng sống
Anh cũng hôn mê nửa kiếp rồi
Thì ra đôi cá sau mùa hạn
Càng nhớ sao đâu,nhớ biển trời
Lại quấn lấy nhau sau kiếp nạn
Với nhau cũng đủ lãng quên đời...
_______________________________________ Hà Huyền Chi ____
...( mời các "thiện nam"- "tín nữ" ...đeo cặp kính đen nghệ thuật zô mà ngía nheng...)