" Nỗi Buồn Nào Của Riêng Ai..."
Tôi không phải là kẻ Tuyệt Vọng, nhưng dù sao tôi đã Thất Vọng quá lâu...!? uhm, thật vậy.., thất vọng về hầu như...tất cả các khía cạnh của Đời sống, thử đọc một vài tờ báo, nghe và xem tin tức một vòng thế giới qua TV, hay phóng cái nhìn về quê hương yêu dấu...Tôi chẳng thấy được điều gì hay ho !...Trên trời, không gian, mặt đất hay biển cả và Con Người- ( nhất là về khía cạnh Con Người : quả thật con người mới chính thật đã sống như chó sói với nhau, và chính là mối đe dọa cuộc tồn sinh của nhau...)...Tất cả đều phù du, mong manh, xáo trộn, u uẩn ,tức tửi, thô bỉ, dã man, và có vẻ như không không thực thực thế nào trên những khuôn mặt người đi lướt qua nhau trong giòng nghiệt ngã lạnh lùng...
Tôi qúa nhạy cảm, yếu đuối , nhát đảm hay là có cái tật như người ta hay mỉa mai :" lo bò trắng răng" vớ vẩn chăng ?!...
Không biết nữa ! nhưng tôi biết rất rõ rằng trái tim tôi luôn cứ hay u sầu, buồn bã và thất vọng !...Ngoài kia, giòng nghiệt ngã cuốn trôi phăng đi mọi thứ trong lòng nó cùng với phút giây ngày tháng năm thế kỷ...Đã qúa lâu rồi...Hàng ngàn năm đã trôi qua...
Nhưng, mặt khác.., tôi cũng lại là một người có niềm Tin tín ngưỡng, và tôn giáo của tôi là Thiên-Chúa-Giáo...Tôi vẫn luôn luôn hằng xử dụng một thứ sức mạnh nhu nhã tiềm ẩn im lặng : " Cầu Nguyện "!...Cho dù đôi khi đã có những giây phút tuyệt vọng với những giọt nước long lanh một mình...Tôi vẫn cứ có còn Niềm Tin cháy âm ỉ tận đáy sâu linh hồn..." cái Chết trên Thánh- Giá của Chúa Jesu" không phải là vô lý chứ !?...Cũng như 40 năm ngồi dưới gốc Bồ đề của Đức Phật không phải đã là công cốc...?!...
...Tôi có đọc được một câu chuyện về cô bé 9 tuổi tên Hoàng thị Mũ ở VietNam.., câu chuyện làm tôi buồn mấy ngày nay, cùng với những cảm xúc của thiên tai động đất và Biển cuồng nộ dâng nước tràn vào đất liền làm tan nát tang thương suốt miền duyên hải đông-bắc nước Nhật...cho thêm vào với nỗi bất an cú " Big One" sẽ làm Đất trở mình giận dữ với tiểu bang California...
Và những trận cuồng phong dân-chủ cùa dân chúng các nước Ả-rập, các bạo chúa độc tài Trung-đông cuồng tín cực đoan của..."Đấng Alla" ...Và ở quê hương tôi, những người cầm quyền ( hay cướp chính quyền !? ) cai trị dân chúng với sự dối trá, vô văn hóa một cách thô bạo, tham quyền cố vị, bán nước cầu vinh, bất bớ giam cầm, xử tù vô lý, vô luật pháp những người trẻ có tâm huyết với dân tộc...Và xã hội thì mỗi ngày mỗi khó khăn, luân thường đạo lý đảo lộn, giá trị nhân bản cốt lõi dần phai nhạt trước sự làm sao kiếm sống cho sự tồn tại của chính bản thân tao trước cái đã ! khoác bên ngoài là cái vỏ "phồn vinh giả tạo" của một nền kinh tế chơi tay đôi quá độ khi mới "nếm mùi" giầu có thịnh vượng của nền kinh tế thị trường của "bọn bóc lột tư bản " chưa bao lâu...
Tôi đọc câu chuyện có thật này, và nhận ra rằng những nỗi buồn lãng mạn, tâm hồn nhạy cảm , sự tuyệt vọng hay thất vọng chi đó của chúng ta , chỉ là ..."đồ zớ zẩn" chả ra làm sao hết ráo..! và " Nỗi Buồn không là chỉ của riêng ai..." trước những hoàn cảnh nghiệt ngã đời người đây đó quanh ta......
* "Cảm Phục cô bé 9 tuổi " ____
Mùa Xuân này, cô bé Hoàng Thị Mũ ở bản Nà Ca ( thị trấn Bảo Lâm,huyện Bảo Lâm,Cao Bằng ) chưa tròn 9 tuổi, nhưng đã có 7 tháng "làm Mẹ "...
Mũ "làm Mẹ" từ cái đêm tháng 7/2010.., khi ôm chặt đứa em út chỉ mới 8 tháng tuổi : trong đêm mưa như trút nước, trên chiếc mảng giữa giòng sông Gâm-- giòng sông đã vừa cướp đi mạng sống của Mẹ cùng đứa em trai 4 tuổi của em...
(...Mỗi buổi chiều, Mũ thường địu em ngồi trên mỏm đá đầu Bản - cháu chờ Bố về, hay nhớ Mẹ ?... )
Từ ngày Mẹ mất, Bố uống rượu nhiều hơn và có nhiều đêm đi mất biệt không về, nhà đã nghèo giờ thêm ngặt và lạnh, việc chăm sóc 2 cậu em trai 6 tuổi và em út mới 8 tháng tuổi phó mặc hết cho Mũ...
( ...Vệ sinh cho mình và cho hai em...)
Còn bé xíu , nhưng bé Mũ đã biết chuẩn bị cho em lớn 6 tuổi vào lớp 1, biết nấu cơm thêm nhiều nước để chắt lấy nước cơm cho em bú thay sữa, biết dọn nhà, biết thức trắng đêm trông em ốm bệnh, biết can Bố không nên uống nhiều rượu...Nhưng Mũ vẫn nhớ trường học, nhớ bạn, nhớ những thầy cô không ít lần tìm đến nhà dặn em tiếp tục đi học...
Ngày Mũ trở lại trường sau một tháng nghỉ học với đứa em lớn dắt tay, đứa em nhỏ trên lưng, các thấy cô mừng vui mà bật khóc. Cũng từ buổi ấy, bữa sáng, bữa trưa, các thầy cô ở Trường Tiểu học Nà Ca ( huyện Bảo lâm, Cao Bằng ) xúm vào lo cho cả 3 chị em mà mọi người gọi đùa là " 3 mẹ con "...
Bố đã bớt rượu, thương chị em Mũ hơn, nhưng chặng đường đến trường của em vẫn còn thật trắc trở, nặng nề, khó khăn..., đứa "con" địu sau lưng lớn nhanh mà "mẹ" như đẹt người không chịu lớn...
( hái rau cho bữa ăn chiều...)
( cho các em ăn trước...)
( thay quần cho em kịp thời trước khi nó..."tè" )
( với bé Hoàng A Bình, giờ đã hơn 1 tuổi, chị Mũ đã thực sự là bà "Mẹ"...)
( lớp 3A đã quen với "mẹ con" cô bé Mũ...)
( Đường đến trường dài hơn 2 km với 5 con dốc, chặng đường này cũng qua khúc sông Gâm đã cướp đi Mẹ và em trai 4 tuổi của Mũ...)
...
...Tôi đọc câu chuyện này qua 1 bài báo trong mục " Thư gửi bạn ta ' của ký mục gia Bùi Bảo Trúc trên báo Viet-Tide.., trong đó ông xúc động nói rằng : " tôi cảm thấy mắc một món Nợ với em bé gái 9 tuổi này " và ông đã tạm không gởi đi một món tiền nhỏ cho một hội cựu sinh viên Tân tây Lan để giúp gây quỹ cho t/p Christchurch cũng mới vừa bị một trận động đất rất nặng,ông tìm cách gởi về cho cô bé Mũ mà ông nói rằng ' cần trước hơn...! ", câu nói này thật sâu sắc, và tôi tin rằng tôi cũng cảm thấy cái " món Nợ" ấy trong tâm hồn mình đối với cô bé gái 9 tuổi ấy...
Mẹ Teresa có nói một câu nổi tiếng : " Ngày Hôm Qua đã qua, Ngày Mai thì chưa tới, chúng ta chỉ có Ngày Hôm Nay : vậy hãy làm một cái gì đó cho Ngày Hôm Nay "...
Vâng...! " ...Do Something for today...", và cho những việc tốt cụ thể gần gũi quanh ta...Cầu xin Thượng-Đế ban Bình an cho cuộc đời những ngày tháng năm sống tới tới phía trước của chúng ta... ...
... ... ___________________________________________________ ... ...
___ JAPAN HIT BY HUGE EARTHQUAKE and TSUNAMI...
...Những hoang tàn tan nát cả một miền duyên hải Đông-bắc nước Nhật sau trận động đất mạnh 8.9 ngoài khơi xa, khiến Biển dâng sóng thần vào đất liền tàn phá tất cả,để lại nhiều hậu quả thương đau , kể cả thảm họa phóng xạ rò rỉ do lò nhà máy điện nguyên tử bị sụp đổ.., gây nguy hiểm lây lan toàn cầu...
( Cầu Nguyện...)
( Biển giận dữ phóng cả một khối biển nước khổng lồ-Tsunami- tràn vào đất liền..., ảnh chụp cận ảnh kịp thời lúc Biển mới bắt đầu dâng nước lên, vượt qua bức tường cao ngăn nước...)
( con tầu khách nằm trên...nóc nhà ! )
( sức mạnh Tsunami nghiền nát tất cả trên đường đi...)
( cô Tayo Kitamura, quỳ gối bên xác Mẹ Kuniko Kitamura..., được lính cứu hỏa tìm thấy trong căn nhà bị cuốn trôi của bà ở Onagawa- Northeatstern Japan, Saturday, March 19-2011, following the last week's Earthquake and Tsunami...)
... ... ...______________________________________________________________ ... ..
LIBYA WAR...
___ Và cuộc chiến khởi đầu của liên quân Tây Âu tấn công vào quân đội Libya của tay bạo chúa độc tài Gaddafi sau khi Liên Hợp Quốc thông qua quyết định cho phép phương Tây can thiệp quân sự vào Libya giúp cuộc cách mạng nhân dân nổi dậy chống nhà độc tài ' đại tá Gaddafi" đã cai trị Libya cả 40 năm qua...Tiếp theo sau cuộc nổi dậy dân chủ thành công ở Tuynisi, Ai cập...( và hiện đang ảnh hưởng như Domino khắp vùng Trung đông và các nước Ả rập : Phải thế thôi...tức nước vỡ bờ, ngày tàn của những chế độ độc tài sẽ phải đến thôi.. ,khi mà nhân loại con người mỗi ngày mỗi ý thức ra cái quyền "làm con người " của mình...)
Và đây là "chân dung nhà độc tài : Gaddafi ", kẻ cực đoan ,lập dị nhất trong các lãnh tụ Ả- rập:
... ... ...________________________________________________________________ ... ... ...
Thế giới đảo điên...,Lòng người cũng điên đảo ?!
Không, cuộc sống vẫn còn tốt đẹp cho dẫu thế nào..., và quanh ta đây đó vẫn còn nhiều, nhiều ,nhiều những con người tốt đẹp... Cầu nguyện và vững Tin như thế.. ...